Cô nói chuyện với Tŕnh Gia Đống,mặt không giấu được nụ cười, sự quan tâm trong giọng nói cũng không giấu được, An Diệc Thành không thể không xuất hiện buồn phiền. “Xuống xe ở đâu?” “Cái ǵ?” Cô c̣n chưa hiểu được anh nói có ư ǵ. Nhưn máy chạy bộ điện và giàn tập tạ bàn bóng bàn g anh không có tâm trạng giải thích với cô, trực tiếp dừng xe lại, trong đôi mắt lộ ra cảm xúc khó chịu, thúc giục cô lập tức xuống xe. Tŕnh Vũ Phỉ cảm thấy không hiểu nỗi, cho đến khi xuống xe, nh́n anh lái xe một đoạn xa, cô mới hơi hiểu được ư của anh là cô t́m anh để hỏi chuyện của Gỉan Ngưng, nếu anh đă nói ra ư kiến của ḿnh, chuyện này cũng coi như kết thúc. Gió lạnh thổi, cô lắc đầu, hơi cười khổ.